Người Việt Nam vốn luôn mạnh mẽ, lạc quan vì có một thứ rất khó để lấy đi: HY VỌNG❗️
Nhưng những ngày này, khi nhìn đoàn người đang rời Sài Gòn, mình nhận ra rằng đại dịch không chỉ khiến người ta dè xẻn bữa ăn, tiết kiệm từng đồng tiền khó nhọc, đại dịch còn khiến người ta cạn kiệt niềm hy vọng với câu hỏi: Liệu một tháng nữa cuộc sống có thể trở lại bình thường?
Dịch bệnh có thể khiến người giàu có mệt mỏi chán nản, người trung lưu bức bí tù túng, nhưng những người nghèo, thì họ đang kiệt quệ. Thực sự thấy thương những người lao động, không chỉ vì cuộc sống đã quá khổ sở với họ mà còn bởi vì họ là nạn nhân của những lời công kích trên mạng xã hội. Nếu chúng ta chỉ ăn mì gói như việc “đổi món”, nếu chúng ta có bữa chỉ ăn rau để “giảm cân”, sẽ rất khó để hiểu cuộc sống của những người phải bẻ đôi gói mì chia làm 2 bữa để hy vọng ngày mai sẽ hết dịch.
Hoặc đơn giản hơn, chúng ta không cần trải qua, nhưng chỉ cần nghĩ đến như vậy thôi cũng đủ thấy cơ cực lắm rồi. Khi chúng ta không tưởng tượng được cảnh vét cả cửa nhà còn lại 14 nghìn đồng, trong tủ lạnh còn 1 quả trứng, tiền trọ đã khất chủ nhà 2 tháng thì chúng ta sẽ tiếp tục ngồi ở nhà và trách những người lao động không biết nghĩ cho cộng đồng, không biết tiết kiệm…
Bạn giải bài toán này thử nhé: Lương 4-5 triệu, nuôi con nhỏ, thuê nhà ăn uống ở Sài Gòn, mỗi tháng tiết kiệm làm sao được 1 triệu thì bảo mình? Và đó là lúc bình thường, còn dịch thế này đã phải “thất nghiệp” hai tháng rồi.
Mình không ủng hộ và cổ súy việc những đoàn xe tự phát về quê vì vừa nguy hiểm, vừa khó kiểm soát nhưng được trở về với quê hương, với gia đình là nguyện vọng chính đáng, là việc họ cần làm để sống và chúng ta cần có cái nhìn cảm thông. Gồng gánh thêm một tháng nữa, nhiều người không còn “tải” được sức ép của cuộc sống đô thị khi không còn thu nhập. Về quê, trong vườn còn có mớ rau, nuôi được con gà, con lợn, không phải trả tiền thuê nhà hay chịu cảnh tù túng trong căn phòng chật chội. Họ cần làm như vậy để trụ lại với cuộc sống, chứ không phải để trụ lại với Sài Gòn.
Thành phố vẫn tử tế với mọi người, chính quyền vẫn đang nỗ lực hết sức để giúp tất cả người dân nhưng vai Sài Gòn cũng nặng trĩu rồi. Chỉ mong rằng những sự trợ giúp sẽ đến được với họ kịp thời để họ yên tâm ở lại thành phố hoặc có thể tìm một con đường an toàn trở lại quê nhà. Rồi hẹn ngày hết dịch, Sài Gòn lại mở lòng đón mọi người trở lại.
Chúng ta vẫn nói đại dịch có thể khiến người Việt xa mặt nhưng không cách lòng thì đây chính là lúc để thể hiện sự “không cách lòng” - cảm thông và thấu hiểu. Dễ dàng để đánh giá một người, phán xét một hành động khi không thực sự hiểu lắm. Khi không ở hoàn cảnh của người khác, xin đừng nặng lời mà tội lòng nhau.
Ảnh: Kenh14
#GiadinhDangKhoiThuyAnh #DangKhoi #ThuyAnh #DangKhoiThuyAnh